MSBC 022 Phan Thu Thủy- Đại học Hà Nội
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào em mới là thành viên của khoa Trung Hanu, bước vào trường Đại học với cái nhìn đầy bỡ ngỡ, khởi đầu chặng đường theo đuổi đam mê bằng những buổi học đầu tiên đầy phấn khích, vậy mà giờ em đã là sinh viên năm 3, chẳng mấy nữa mà sẽ phải rời xa trường, chuẩn bị chắp cánh bay trên con đường ước mơ phía trước. Nhớ ngày đó, năm 1 mới vào còn ngơ ngác, muốn hỏi thật nhiều mà e ngại chưa dám hỏi ai, em luôn khát khao muốn cải thiện những thiếu sót của mình trong việc học tiếng Trung, muốn được trưởng thành hơn, học được nhiều kĩ năng, tri thức từ nhiều môi trường khác nhau, vậy nên, em đã tìm đến Trung Tâm Thanh Mai Hsk. Lúc đó, em chỉ tình cờ xem thông tin trên Facebook, (ngay cô Thanh Mai, em cũng không biết cô chính là Giảng viên của Khoa Trung Hanu), và đăng kí thi thử Hsk 5, với mong mỏi chinh phục đỉnh cao tri thức, với ham muốn được gặp gỡ, làm quen với nhiều anh chị có cùng đam mê với mình. Em đã làm bài thi với một tâm trạng phấn khích, quyết tâm, và lo lắng, vì trước đó, với em, khái niệm về kì thi Hsk vẫn còn rất xa lạ, đó chính là lần đầu tiên em được cầm đề thi Hsk trong tay. May mắn làm sao, sau khi thi thử, điểm của em đã qua được ngưỡng Hsk 5, vậy nên em quyết định đăng kí ôn thi Hsk 6. Tối đó, em về inbox, nói chuyện với cô Thanh Mai, trình bày nguyện vọng của mình, những gì cô viết ngày hôm đó em vẫn nhớ như in, rằng: “ Em nên học từng bước, không nên dục tốc bất đạt, em mới năm 1, còn nhiều thời gian, nếu chưa vội, có thể đăng kí Hsk 5 trước, rồi dần dần học Hsk6 “ . Lúc ấy, thú thật là em rất run và lo sợ, vì nghĩ cô sẽ có ấn tượng không tốt với mình, mới năm 1 mà đã…”ham hố”, không tự lượng sức mình, nên sau đó, em mới dám trình bày là đã đăng kí thi thử và điểm số đã qua. Thật sự trong thời gian đó, và cả khi em học Hsk 6, em vẫn rất sợ cô Mai , vì cảm thấy cô thật nghiêm khắc làm sao! Tuy nhiên, càng học, càng cảm nhận, em mới hiểu ra, ngày hôm đó và cả trong quá trình giảng dạy học trò, cô đều làm vì trách nhiệm, vì cái Tâm nhiệt huyết với nghề giảng dạy, và vì yêu trò. Cô yêu trò nên nghiêm khắc với học trò, với mong muốn học trò có thể cố gắng, nỗ lực làm hết sức mình, cô yêu quý học trò, nhưng không nhân nhượng, không dung túng với sư biếng nhác, ham chơi của học trò. Trước khi bước vào Hanu, do các năm cấp 3 em không được học tiếng trung, vì vậy, để theo đuổi đam mê tiếng trung, em đã phải “lê lết” rất, rất nhiều trung tâm tiếng trung trên địa bàn Hà Nội, tuy nhiên, em nhận thấy, họ chỉ coi trọng lợi nhuận, chứ không tư vấn kĩ lưỡng, em đăng kí học lớp càng cao, càng khó, thì họ càng mừng, vì thu tiền được nhiều hơn, chứ không để ý liệu em học lớp đó có vừa sức không, có hiệu quả không, có thực sự giúp ích được gì cho bản thân người học không. Vì vậy, lúc nói chuyện inbox với cô, tuy có chút sợ và lo lắng, nhưng em cũng cảm thấy bất ngờ, vì sự trách nhiệm, hết lòng của cô Mai. Lúc ấy, nếu em nhớ không nhầm, cũng đã nửa đêm rồi ( có lẽ vì là học sinh nên tụi em rất khoái thức đêm), lúc cô trả lời em đã thấy hơi …lạ, vì không nghĩ giờ đó cô còn thức, càng không nghĩ cô còn tư vấn tỉ mỉ, hỏi thăm tình hình học tập của em trên lớp, học trường nào, lớp nào, để tư vấn đăng kí lớp cho phù hợp khả năng. Trong quá trình học Hsk6, thực sự là em rất …sướng, vì là út ít của lớp, được anh chị cưng, được các thầy cô ưu tiên cho đôi chút. Em tự thấy mình tiếp thu cũng không nhanh, đôi khi cũng lười, cũng vì không làm bài tập mà viện lí do xin nghỉ Nhưng khi gọi điện cho cô Mai, thì “sâu lười” tắt ngúm cả hi vọng, vì cô bảo, “Hôm nay em bận/ ốm… thì học bù vào ngày abc, để tránh mất bài em nhé” ( thú thật là đâu có ốm đau gì đâu, mà bệnh nặng nhất là lười thôi ạ) Rồi khi học, em sợ nhất chữa câu sai, vì kĩ năng này khó ơi là khó, có một lần em cuối giờ ở lại xin lời khuyên của cô thì cô nói: do em mới năm 2, nên ngữ cảm còn kém, kĩ năng làm bài chữa nắm bắt đầy đủ, khó trách làm dạng bài này chưa hiệu quả… vậy nên mỗi khi trên lớp chữa câu sai, cô Mai đều giảng rất rất nhiệt tình, giảng đi giảng lại rất nhiều lần, cho đến bây giờ vở chữa câu sai của em có lẽ vẫn là ghi chép nhiều và đầy đủ nhất. Ngoài cô Mai, em còn được học cô Quyên trong giờ đọc hiểu và cô Minh trong giờ nghe. Buổi đầu tiên em học Hsk6 chính là môn nghe. Trời ơi, lúc đó một học sinh chân ướt chân ráo mới lên năm 2, học môn nghe, người ta nói vèo vèo, em chả nghe được gì cả, nên sợ bị cô và anh chị cười lắm, bài sai chữa chi chít, ngay buổi đầu mà đã “dội ngược”, em có tí nản, nhưng nói thật, sau đó, em nhìn cô Minh, thấy cô hay cười, giọng cô lại nhẹ nhàng hay hay, thế là em bạo dạn giơ tay mỗi khi cô hỏi, “ Vừa rồi các em nghe thấy gì?”, và gần như các buổi sau em đều hăng hái giơ tay hoặc “nói leo” trả lời cô nhất. Không phải vì em tự tin em có thể trả lời đúng các câu hỏi cô đưa ra, có đôi khi em hoàn toàn không nghe được gì, nhưng em nghĩ 笨鸟先飞,cô không khiển trách đâu, trái lại cô còn giảng lại cho những đoạn nghe không hiểu. Có lẽ bây giờ cô Minh quên rồi, nhưng bây giờ em vẫn nhớ đến chai nước Vfresh cô tặng em hôm buổi gần cuối. Hôm đó cô hỏi “Ai khát không, cô mua luôn nước giùm cho?”, các anh chị không ai giơ tay, tự dưng mình em hớn hở giơ tay cũng thấy kì (chắc các anh chị ngại, cô nhỉ?), thế là cô mua giùm em chai nước đó, sau đó em định xin phép gửi tiền, cô cười bảo, coi như món quà cô chúc em thi đỗ Hsk 6 Có lẽ lúc ấy cô nói vui một chút để em không khách sáo, không cảm thấy ngại, nhưng chính thời khắc…lịch sử ấy, em thầm nhủ là phải đỗ cho bằng được để không phụ..chai nước của cô Đến hôm đi thi, em vẫn mang cái chai rỗng đó làm vật may mắn đi bên mình. Học môn đọc hiểu, em được học cô Quyên, cô hay kể cho chúng em những kinh nghiệm du lịch thực tế của cô, những trải nghiệm vô cùng chân thực của cô, mỗi khi cô dạy các bài đọc hiểu, cô đều kể “tặng kèm” những câu chuyện của cô xoay quanh bài đọc đó, khiến chúng em không chỉ tiếp nạp được thêm kiến thức văn hóa, lịch sử, du lịch,… từ những bài đọc hiểu , mà còn được cô giảng giải rất tỉ mỉ, chân thực từ những gì cô tai nghe mắt thấy. Cô Quyên giảng bài cực dễ hiểu, đến nỗi kĩ năng đọc hiểu là kĩ năng em làm vững nhất, rất nhiều lần em làm đề, hoặc thi thử, các kĩ năng kia em có thể sai hoặc đánh random, nhưng riêng bài đọc hiểu phần 10 câu chọn từ điền vào chỗ trống, rất nhiều lần em đều làm đúng 10/10, vì phương pháp của cô đặc biệt dễ hiểu, lựa chọn theo phép loại trừ, rồi khi tiến hành phân biệt từ, cô đều cho ghi thêm nhiều bối cảnh dùng từ, nhiều ví dụ, khiến em có ấn tượng sâu sắc về nó, từ đó, chọn từ đều rất chuẩn. Hoặc đối với dạng bài đọc hiểu, vì em là năm 2, vốn từ hạn chế, phải đọc bài văn dài ngoằng đối với em quả là cực hình, nhưng mà cô dạy cách bắt từ “chìa khóa”, vừa tiết kiệm thời gian, vừa đỡ phải đọc mỏi mắt, mà vẫn nắm bắt được ý chính và trả lời chính xác câu hỏi đề bài đưa ra, em không biết với các anh chị năm 3, năm 4 thế nào chứ với em chẳng khác nào… phát minh vĩ đại, mỗi lần đọc hiểu em chỉ cần mấy phút là giải quyết xong một bài, không phải ì ạch đọc từng từ, tra từng câu rồi mới trả lời được câu hỏi nữa. Người cô em muốn viết tiếp theo để khép bài viết này, có lẽ là quay trở lại cô Mai. Cô Mai tuy nghiêm khắc, luôn cố tình tạo một áp lực rất lớn cho chúng em khi học tập, nhưng em hiểu cô chỉ mong chúng em phát huy được hết năng lực tiềm ẩn, cố gắng hết năng lực bản thân, tuy nhiên, mỗi lần cô lên lớp dạy môn chữa câu sai, cô đều khiến chúng em cười phớ lớ, cụ thể cô nói về điều gì, câu chuyện gì thì em bây giờ em quên rồi ạ (em chỉ nhớ có một lần cô nói về chuyện tình thời sinh viên của cô, “ người iu” của cô khi ấy là một anh Trung Quốc, em đã xuýt xoa ngưỡng mộ, “ Ước gì em được như cô ấy” ) nhưng mà khi cô kể đều làm lớp cười nghiêng ngả, những lúc ấy cô gần gũi biết bao, và khoảng thời gian học môn chữa câu sai không còn dài lê thê như lúc đầu em vẫn sợ nữa. Cô ơi, có thể nhiều bạn, nhiều anh chị học sinh sợ cô, vì họ chưa hiểu hết tâm ý của cô với học trò, chưa hiểu được sự nhiệt huyết của cô, nửa đêm vẫn cùng chat với học trò để tìm ra cách học phù hợp với từng kiểu học sinh (cái này Khổng Tử nói là 因材施教 đúng không cô? ), chưa hiểu được tâm trạng của cô mỗi lần giảng bài mà học sinh mãi vẫn không chịu tiếp thu, hoặc đôi khi cô không nén được phải “ca cải lương” cho học sinh cả một tiết (riêng “tiết mục” này em chưa được “trải nghiệm” mà là nghe các anh chị, “giang hồ” …đồn thổi), đơn giản là khi ấy cô quá sốt ruột với tụi học trò vẫn chưa phải bước ra xã hội, nếm trải sự vất vả, khổ cực khi đi làm, vẫn cứ …nghênh nghênh dềnh dàng với suy nghĩ “chơi thêm tí nữa”, cô chỉ mong hiện tại chúng em chăm chỉ hơn, học hành giỏi giang, mai sau ra đời kiếm việc làm ổn định, không phải lo nghĩ, đỡ phải va vấp truân chuyên, không phải hối tiếc cho một thời đã qua ham chơi mà không chịu cố gắng. Nhưng em tin rằng, những gì đến từ trái tim sẽ đến thẳng trái tim, rất nhiều thế hệ học trò đã hiểu ra, đã thấm thía sự trăn trở, sự nhiệt huyết yêu trò của cô, để rồi một ngày nào đó đã quay trở lại bên cô, nói với cô những lời tri ân tự đáy lòng. Nếu không có sự nghiêm khắc tận tụy ấy, có lẽ bây giờ các anh chị không thể thành công trên đường đời như thế. Về phía em, một năm trời suy ngẫm và cảm nhận, thật sự muốn bày tỏ lòng cám ơn cô nhưng khó nói hết thành lời. Hôm nay, đôi dòng cảm nhận, đôi dòng suy nghĩ đã thay lời em muốn biểu đạt, thay lời em muốn nói, kính chúc cô Mai, và các thầy cô giáo luôn mạnh khỏe , ngày càng tâm huyết với từng buổi lên lớp, không chỉ đem lại tri thức cho chúng em mà còn cho chúng em hiểu thêm về kĩ năng sống, về phẩm chất cần có để làm người có ích cho xã hội, kính chúc trung tâm Thanh Mai Hsk ngày càng phát triển hơn, để ươm mầm, nuôi dưỡng cho ước mơ, đam mê tiếng trung được “đâm chồi, nảy lộc”, vươn cao thành những bóng mát cây xanh làm đẹp cho vườn hoa cuộc sống