PHẠM THỊ HÀ MY

MSBC 018 PHẠM THỊ HÀ MY KHẨU NGỮ TRUNG CẤP 2 ‘
Tôi nhận ra “em” – tiếng Trung quan trọng như thế nào?

Tôi – cô sinh viên 20 tuổi chưa trưởng thành, nhưng cũng chẳng còn bé bỏng. 20 tuổi, dấu mốc mà tôi nhận ra nhiều sự đổi thay trong cuộc sống. Chỉ 1 năm trước đây, khi mới 19, tôi cũng có nhiều mơ ước lắm. Nhưng dường như ước mơ đó không đủ lớn để khiến tôi khát khao đến cồn cào. Tôi có mục đích sống nhưng lại không thực sự theo đuổi.

Chỉ lớn thêm một tuổi nhưng tôi nhận ra tôi không còn trẻ để lông bông nữa, tôi cần theo đuổi thứ gì đó, tạm gọi nó là một thứ đam mê cháy bỏng vô hình. Tôi nhận ra, đó là tiếng Trung. Thực tình mà nói, tiếng Trung là cái duyên, cái định mệnh của 20 năm đầu đời tôi.

Cấp 3, tôi trượt chuyên Anh và vô tình rớt xuống chuyên Trung. Chính vì lý do không thực sự đam mê tiếng Anh nên tôi mới có cơ hội gặp gỡ định mệnh của mình. Tôi thích tiếng Trung vì nó khác lạ, thậm chí thích ngay từ ngày đầu tiếp xúc, như thể bị “tình yêu sét đánh” vậy.
Ngôn ngữ mới mẻ này mang lại cho tôi nhiều cơ hội hơn ngay cả trong kỳ thi Đại học.
Sau khi lên Đại học, sự luyến tiếc khiến tôi thử hẹn hò lại với tiếng Anh, nhưng câu trả lời phũ phàng chỉ vỏn vẹn hai chữ “không hợp”. Thất bại không khiến tôi buồn bã mà chỉ càng thổi bùng lên quyết tâm chinh phục tiếng Trung trong lòng mình .

“Em” làm tôi sát lại với “gia đình em” – Trung tâm tiếng Trung Thanhmai HSK như thế nào?

Vậy là tôi quyết định theo đuổi tiếng Trung lại từ một lần nữa sau khi lãng quên suốt hơn 1 năm học Đại học. “Bà mối” đưa tôi quay lại với em là người không hề xa lạ, chính là giảng viên tiếng Trung ở trường Đại học của tôi. Cô không chỉ bày kế cho tôi “cưa đổ” lại em, mà còn giới thiệu tôi đến với cả gia đình của em nữa. Gia đình em thật đông đúc, họ không chỉ cùng nhau nuôi em khôn lớn mà còn luôn dang rộng vòng tay với những người yêu thương em. Trung tâm tiếng Trung Thanhmai HSK đã đón chào tôi, cho tôi cơ hội bắt đầu lại với em thêm một lần nữa.

Tôi tìm gặp đến mẹ đẻ của “em”, tôi nói rằng tôi yêu “em” đã lâu và hi vọng “mẹ” và những người thân trong gia đình có thể tác hợp cho chúng tôi tiếp tục yêu nhau như xưa. “Mẹ” và mọi người đều vui vẻ, đều nhiệt tình ủng hộ tôi. “Mẹ” Thanh Mai đã nói “Cô tin cháu làm được, “em” HSK5 không khó đâu, cô sẽ ủng hộ cháu, “quân sư” cho cháu cưa đổ “em nhà””. Cứ vậy thấm thoát 4 tháng ròng rã tôi và “em” làm lại từ đầu với nhau.

Đúng như cố nhân từng nói “Vạn sự khởi đầu nan”. Lúc đầu tôi và “em” gượng gạo nhiều, bất đồng ngôn ngữ khiến đôi khi tôi chẳng thể hiểu “em” nói gì. Chị Trang của “em” đã mách tôi mẹo nghe keyword trong lời em nói thôi, chỉ cần như vậy đã nắm bắt được phần nào tâm lý của em rồi. Tuy vậy “em nhà” vẫn giận hờn mất 2,3 tuần đầu khi tôi có ý lại gần, em không chịu nói để tôi hiểu  Em chỉ nói thật nhanh, thật nhanh, chắc cố tình để tôi không hiểu gì đây mà .

Đến khi “em” dần chấp nhận tôi, em viết thư cho tôi, dài lắm, dài đến cả chục trang A4 mỗi lần chúng tôi gặp mặt nhau ở “nhà em”.  Tôi lại cố gắng lắng nghe lời chỉ dạy của cô Tâm, có vẻ như tâm hồn “em” là 1 thể thống nhất và có quy luật, vấn đề lại là bắt từ khóa trong những bức thư của em.

Bước cuối cùng còn thiếu trong quá trình hoàn thiện bản thân, để tiến sát lại gần “em”, xóa mọi khoảng cách, mọi lo âu về sự chênh vênh giữa tôi và “em” để hiểu được tiếng lòng “em”, tôi đã tu tâm dưỡng tính, trau chuốt lời ăn tiếng nói. Tôi cẩn thận viết chữ thật chuẩn, dùng từ thật đắt, thật mượt để hi vọng đánh một đòn quyết định vào tâm lý “em” làm em ngả nghiêng vì tôi thêm một lần nữa. Mẹ “em” – cô Thanh Mai đã là người dìu dắt tôi những bước đường gian nan này. Ai cũng nói bước này khó lắm, khó nhất trong số những điều tôi cần học để chạm tới được “em” .Mẹ “em” từng dạy tôi câu “知人知面不知心”, ý nhắn nhủ rằng biết em là ai, biết em xinh đẹp cao quý nhường nào nhưng chẳng thể đoán được lòng em sâu bao dặm trùng khơi.

Bốn tháng đằng đẵng tôi trực chờ “em”, tôi chăm chút cho “em”, tôi hoàn thiện bản thân, tôi nỗ lực hết mình vì tình yêu chân thành với “em”. Nhớ lại những ngày tháng đầu hè tháng 5 năm ấy, tôi đã nguyện hết mình vì tình yêu của mình, và đến giờ vẫn vẹn nguyên như vậy.

Tôi chấp nhận, dù không chinh phục được “em – HSK5” đi chăng nữa cũng không sao. Chúng ta có thể làm bạn, tôi có thể nỗ lực hơn nữa nếu nỗ lực của tôi chưa đủ nhiều để “em” về bên tôi. Hơn hết, điều tôi nhận lại được sau quãng thời gian vừa qua, đó là tình thương yêu từ “gia đình em” – Trung tâm tiếng Trung Thanhmai HSK”, là những người từ xa lạ đến thân quen, là những bài học lí thuyết, sách vở, là cả những bài học về cuộc sống từ những người chị, người cô, người thầy vô cùng nhiệt huyết; là những khoảnh khắc cười vui bên nhau; là những lo lắng hiện rõ trên nét mặt người thân của “em” khoảng thời gian nước rút để chinh phục “em”.

Có lẽ với tôi, thế là đủ. Nhưng nó đã trọn vẹn hơn nữa, tròn đầy hơn nữa là lúc tôi vỡ òa khi có “em” trong vòng tay 

Tham gia bình luận:

Đăng

nhận

vấn
ĐĂNG KÝ HỌC TẠI ĐÂY