MSBC 020 NGUYỄN THỊ HUYỀN BOYA1/17.
Những ngày đầu tiênCũng chẳng rõ mình yêu thích tiếng Trung từ bao giờ. Chắc có lẽ từ cái hồi còn bé, suốt ngày xem mấy phim chưởng kiểm hiệp, hâm mộ mấy anh đóng vai Hoàng Tử đẹp trai với mấy chị đóng vai nữ chính xinh không chê vào đâu được. Hồi đó nhà nhà, người người xem kiếm hiệp, trẻ con thì cứ mấy phim cổ trang mà bắt chước, từ Hoàn Châu Cách Cách đến câu thần chú “Hàn Long Thập Bát Chưởng” cứ phải nói là thuộc làu làu. Hết phim cổ trang lại các phim Trung Quốc khác chiếu nhiều đến nỗi mấy câu lời thoại cũng dần được mình học thuộc. Lớn lên chút thì mình cũng xem phim thần tượng Đài Loan rồi tập tành nghe mấy bài nhạc phim dù chả hiểu gì. Tiếp xúc nhiều nên dần dần thấy âm hưởng nó khá là vui tai, với lại cũng na ná mấy từ tiếng Việt. Vậy là thích thôi.
Còn ý muốn học tiếng Trung của mình thì nhen nhóm từ những năm cấp 3. Hồi đó mình ước mơ sau này sẽ được đi chu du khắp thế giới, mà để giao tiếp thì phải cần ngôn ngữ. Mình nghĩ thế này: Mình sẽ học tiếng Bồ hoặc tiếng Tây Ban Nha để có thể đi sang Nam Mỹ hoặc châu Phi, tiếng Anh để sang châu Âu hoặc Bắc Mỹ và tiếng Trung để giao tiếp với hơn 1/7 dân số cả thế giới gộp lại.
Tuy nhiên, khi vào đại học mình lại chọn tiếng Anh vì tính thực dụng của nó. Sau năm thứ nhất miệt mài với các môn tín chỉ thì năm hai nhàn rỗi mới nghĩ lại đến cái ước muốn “nhỏ nhoi” ngày nào của mình. Và quyết là làm, đầu năm định đăng kí luôn thì con bạn nó lại vướng vào mấy thứ lằng nhằng nên là để đến khóa sau. Và cuối cùng thì kế hoạch cũng không bị phá sản như những cái khác. Mình đã bắt đầu học tiếng Trung.
Thông qua một người chị quen biết, mình biết Thanhmaihsk là một trung tâm uy tín. Mình đã xới tung web, facebook cũng như đọc review để kiểm chứng thực hư thế nào rồi mới dám “trao thân gửi phận” ở đây 3 tháng cuộc đời với hi vọng từ một con gà mờ thành một đứa bắn tiếng Trung vèo vèo. Nhưng thực tại không đơn giản đến vậy.Hai buổi đầu tiên, mình đi học với tâm thế rất là hứng khởi. Trước đó cũng khá là tự tin vì có một ít vốn tiếng Trung giắt túi, cơ mà sau buổi đầu, mọi thứ lộn tùng phèo. Phát âm đến méo cả mồm, nhưng về nhà là lại lấy ra ôn ôn chăm chỉ. Hôm thứ hai, mọi thử vẫn trong tầm kiểm soát, vì mình đã đọc trước bài ở nhà và tập viết. Nhưng đến hôm thứ ba thì… mọi thứ cứ mòng mòng quay cuồng, nào là quy ước, nét chữ, ngữ pháp các kiểu. Không thể nhớ nổi. Cảm thấy học tiếng Anh dễ dàng bao nhiêu thì mấy cái chữ tượng hình kia loằng ngoằng giun dế bấy nhiêu. Các buổi thứ 4,5,6 khiến mình chật vật không kém. Chưa học hết đống từ mới đã lại có đống khác chầu chực, xong lại còn có mấy từ nó na na nhau cách viết, chỉ khác một hai nét. Chuyện “râu ông nọ cắm cằm bà kia” với mình thì như cơm bữa. Lắm lúc thấy mình đang vẽ chữ chứ chẳng phải viết chữ. Thế mà ngày trước mình cứ tưởng tượng sẽ ngồi cầm bút lông phẩy phẩy oai oai như mấy ông trong phim nữa chứ!
Thế nhưng đến buổi thứ 7 thì mọi thử có lẽ đã đi vào quỹ đạo. Mình cũng cảm thấy quen dần khi đến lớp vào mỗi tối thứ 2, 4 và 6. Nhưng vẫn chưa quen được ai mấy ngoài hai con bạn đi cùng là A Cáo và A Mấy. Chẳng phải là mình trầm tính nhưng có lẽ học cùng các anh chị hơn tuổi, chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều nên vẫn còn giữ khoảng cách. Có mấy anh chưa kịp nhớ mặt đặt tên thì đã biến mất đột ngột. Với lại ấn tượng ban đầu của mình về mọi người thường toàn là những ấn tượng không tốt cho lắm. Và rất là cảm thấy áy náy vì có lúc gọi mọi người bằng những cái tên không nghiêm túc cho lắm giống như A Cáo và A Mấy ở trên. Hiện tại được 1/4 chặng đường rồi nhưng mình vẫn cảm thấy khá là lạc loài, lạc lõng. Chắc khả năng hòa nhập của mình hơi bị kém.
Bù lại, các cô giáo thì rất thân thiện, cởi mở và nhiệt tình. Không giống trong suy nghĩ của mình là học trung tâm thì “mạnh ai người nấy lo, dạy xong thì về”. Ngược lại, các cô có kiểm tra, có bổ sung, ôn tập và chú ý từng học viên một. Mình cảm thấy khá là phấn chấn khi cô không gặp mình nhiều mà vẫn nhớ tên mình. Các cô biết cách biến mọi thứ không trở nên khô khan bằng các hoạt động khác nhau từ pha trò đến chơi trò chơi. Và các cô khiến mình thấy tiếng Trung không chỉ là những kí tự loằng ngoằng mà còn là một thứ tiếng để chơi, để thư giãn.
Có hai thứ mình thực sự ấn tượng đó là cách sắp xếp quản lý học viên cũng như không gian học của trung tâm. Trung tâm thực sự quan tâm đến học viên và tạo điều kiện hết sức để đảm bảo chất lượng học sau khóa học bằng việc điểm danh, cho phép bảo lưu, học bù, kiểm tra. Không gian học tuy hơi nhỏ nhưng vật chất đáp ứng điều kiện. Ngoài ra, yếu tố an ninh cũng khá đảm bảo vì có hôm mình quên không rút chìa khóa xe nhưng xe vẫn còn sau khi tan học.
Vì mình mới chỉ học ở đây một thời gian ngắn, còn những 3/4 chặng đường phía trước. Chắc chắn nó sẽ hứa hẹn nhiều điều thú vị và có chăng là thêm những kỉ niệm trước khi kết thúc khóa học này. Hi vọng quyết định học tiếng Trung của mình sẽ là một trong những điều mà mình sẽ không hề hối tiếc sau này.