MSBC 004 NGÔ THỊ THANH HSK5/8
Đôi lời tâm sự…..
Khi ngồi viết những dòng này là lúc mình vừa kết thúc kỳ thi HSK5 năm 2014, khi tâm trạng đã được cân bằng lại sau một kỳ thi có vẻ là khó nhằn đối với một đứa không chuyên ngữ như mình. Trong cái thời tiết se se lạnh như thế này, mình lại nhớ đến những ngày mùa đông năm ngoái, lần đầu tiên mình đặt chân đến ThanhMai HSK.
Ngày ấy, khi trung tâm còn đặt tại quán cà phê God, sau một buổi nói chuyện qua tin nhắn fb, mình được cô Mai hẹn đến học thử một buổi. Nhưng có lẽ lúc đó quyết tâm chưa đủ lớn, mình lại chần chừ không đi, và lấy lí do “ngủ quên” để nói với cô. Sau hôm đó mình cũng nhấc mông lên và đi, tối T4, ngày 30/10/2013, trời lạnh, cộng thêm mưa phùn gió bấc, và mình đã “làm quen” với trung tâm như thế.
Buổi học đầu tiên của mình do cô Trang đứng lớp, BY 1/6 cũng đã đi được 1/3 chặng đường. Cô yêu cầu mình đọc thử một đoạn hội thoại đơn giản, nhưng do đang nói quen tiếng anh, mình cứ đọc âm “t” sang âm “th” của tiếng anh. Lúng túng mãi mới có thể đọc xong đoạn hội thoại đó, mình cảm thấy thật xấu hổ, vì dù sao hồi năm nhất ở những tiết học ngoại ngữ 2 là tiếng Trung, sức học của mình cũng không đến nỗi nào. Rất may, cô Trang là một giáo viên rất thân thiện, nhiệt tình, nụ cười chưa lúc nào tắt trên khuôn mặt cô, đã khiến mình vượt lên cảm giác tự ti lúc đầu. Mình nhanh chóng hòa nhập vào lớp.Cô Trang cũng là một trong những giáo viên dạy mình cả 4 khóa, từ BY1, BY2, Tiền HSK5 và HSK 5, và là người có ảnh hưởng mạnh nhất đến mình.
Sau khi nói chuyện với cô Thanh Mai, mình hứa với cô sẽ quyết tâm theo đến cùng, sẽ chịu mọi áp lực, và dần cuốn mình vào những buổi học thú vị sau đó. Trong suốt 4 khóa học, đối với cô nào mình cũng có những ấn tượng riêng. Mình còn nhớ cô Tuyết Mai, dạy rất chắc ngữ pháp, và câu chuyện kinh điển mà mình nhớ mãi ở cô đó là: “Cô với cô Thanh Mai là bạn học của nhau, hai đứa hay đi với nhau lắm. Mọi người toàn trêu, Tuyết thì chẳng tuyết mà Thanh thì chẳng thanh :D” Nói thực lúc đó mình quý cô lắm, trông cô rất giống mẹ mình ở nhà, cũng dáng người tròn tròn đầy đặn, cũng nụ cười hiền hiền như thế. Cô Ngọc – cô Chun Ngọc có chiếc răng khểnh, rất teen, rất tươi. Câu cửa miệng của cô là “Mấy cái đứa này…” Có lần cô mời cả lớp về nhà cô chơi mà mình không về được, giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc . Cô hay giao bài tập về nhà, và mình luôn được cô khen, cô trao huy chương qua fb vì rất chăm chỉ nộp bài. Mình rất thích làm bài tập như thế, vừa trau dồi khả năng viết, vừa nhớ bài lâu. Tiếc là cái lớp mình ai cũng “lười”, bận, nên hầu như mọi người không làm, mỗi lúc như thế lại thấy cô KHÔNG CÒN CƯỜI nữa )). Thầy Mạnh, người thầy Trung Quốc dạy bọn mình khẩu ngữ, mỗi lần nghe thầy nói tiếng Việt mình lại thấy buồn cười. Nhưng thầy nói sõi lắm, chỉ là chất giọng lơ lớ thôi. Thỉnh thoảng gặp thầy ở trung tâm, mình vẫn toe toét: “Laoshi hao, haojiu bu jian.” Đúng là Haojiu thật, vì thầy theo chúng mình có một khóa by2 thôi mà. Những lúc chào như thế chẳng biết thầy có nhớ đứa học trò này là ai không )). Cô Tâm, mới đầu học cô thấy cô nghiêm nghị quá, cô chẳng mấy khi cười, cứ chăm chú giảng bài vậy thôi, mình cảm thấy cô hơi khó gần. Ui, mình nhầm to rồi. Mấy buổi sau bắt sóng được cả lớp, cô hay cười lắm, thỉnh thoảng còn kể chuyện cười nữa, mình lại thấy cô thật đáng yêu )). Cô Minh Mụn xinh đẹp, xì tin, giọng nói truyền cảm, có lần cô bị ho mang chanh muối đến lớp ngậm, cô mời cả lớp. Nhoắng cái hộp chanh muối của cô hết sạch. Cô Minh hiền lắm, nhưng không làm bài cô cũng không vui đâu, nghiêm khắc phê bình. Cuối cùng là cô Thanh Mai yêu dấu. Èo ơi, lúc đầu mình thấy mấy bạn học trước bảo cô nghiêm khắc lắm, cô khó tính lắm, cộng thêm mình ít tiếp xúc với cô nữa nên hình thành một nỗi sợ không tên với cô. Sau này tiếp xúc nhiều hơn, mình hiểu cô nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho học viên của mình. Nhiều lúc cô đáng yêu ghê cơ, giả vờ nũng nịu hay ngại ngùng với bọn mình nữa. Cô hay cười, nhất là trong lễ vinh danh cô còn cười tươi hơn nữa, vì sự thành công của những học viên bước ra từ ThanhMai hsk.
Quay lại với quá trình học, bắt đầu từ ngày 30/10/2013, mình bước tiếp con đường đến với tiếng Trung. Trước đó, năm nhất đại học mình đã học xong quyển 1 bộ giáo trình hán ngữ 6 quyển. Vốn yêu thích văn hóa Trung Quốc, lên đại học lại được tận tay viết những nét chữ này, mình càng có thêm niềm đam mê, mơ ước được một lần đặt chân tới Bắc Kinh sầm uất, Thượng Hải hoa lệ. Trước khi vào học cô Mai cũng nói, sẽ là một chặng đường đấy áp lực nếu mình muốn thi HSK5. Mình quyết tâm, và bắt tay vào làm từng bước để đạt được mục tiêu của mình. Từ khi bắt đầu vào BY 1/6, BY2/3, mình rất chăm chỉ, cũng có lẽ là do lượng kiến thức vừa phải với mình nên mình tiếp thu rất nhanh, về nhà lại chăm chỉ nên mình nghĩ mình học khá chắc. Lên đến khóa Tiền HSK5, vì một vài lí do gia đình, cộng thêm chểnh mảng trong ôn tập nên mình đuối dần, bài tập cứ dồn đống lại, kiến thức mới của hôm nay chồng chất kiến thức hôm qua chưa kịp cũ. Rất may dưới sự giảng dạy của các cô, mình dần thu hẹp khoảng cách với các bạn trong lớp. Đến bây giờ khi ngồi nghĩ lại, giá như từ khi lên tiền HSK5, mình chăm chỉ hơn, quyết tâm hơn, để đến khóa ôn thi cấp tốc mình không bị hẫng kiến thức, không bị đuối so với các bạn toàn là nhà nòi, thì khi cầm tờ đề HSK5 đối với mình chỉ là muỗi. Mình vẫn tự trách mình chưa hoàn thành lời hứa sẽ quyết tâm đến cùng với cô Thanh Mai.
Tuần cuối cùng trước khi thi, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tâm trí mình, vì mình thực sự chưa sẵn sàng. Cả ngày mình cuộn chăn trên giường, không còn sức lực để học gì hết. Có lúc mình chán nản vô cùng, thấy mình thật vô tích sự, có lúc mình định bỏ thi. Nhưng nhớ lại trước đó, buổi nghe cuối cùng, cô Trang có nói với cả lớp “Bạn Thanh mới bắt đầu học abc từ đợt rét ơi là rét năm ngoái,bây giờ được như thế này cũng tạm tạm rồi đấy.” Cả lớp thì xuýt xoa, eo ơi siêu thế, eo ơi giỏi thế. Rồi mình lên youtube, search những video về sinh nhật, về lễ vinh danh của ThanhMai HSK, nhìn thấy nụ cười của các cô, các bạn, nghe những lời tâm sự của mọi người, mình lại ứa nước mắt. Mình nghĩ, chưa lâm trận đã đầu hàng, mày thấy có lỗi với mày 1, với các cô, với gia đình 10. Mình muốn một ngày mình cũng được tham gia lễ vinh danh, mình không muốn để các cô buồn lòng. Và mình lại cố gắng.
Mặc dù chưa có kết quả HSK, mặc dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, với mình, được học ở Thanhmai, được các cô dìu dắt dạy dỗ là một niềm hạnh phúc, một sự vinh dự, và một điều may mắn.Không phải ở trung tâm nào cũng có sự tâm huyết đến như vậy, sự thân thiện vui vẻ đến như vậy. Thanhmaihsk giống như một đại gia đình, từng đứa con thành công ra đi, lớp lớp khác lại kế cận. Thanhmaihsk chưa lúc nào thiếu vắng nụ cười, thiếu vắng tình cô trò, tình anh em bè bạn. Xin cảm ơn cô Mai, cô Trang, cô Tâm, cô Ngọc, thầy Mạnh,cô Tuyết Mai, cô Minh… đã mang đến cho chúng em những kiến thức bổ ích nhất, các anh chị lễ tân đã nhiệt tình hỗ trợ học viên trong quá trình theo học. Em xin chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, tiếp tục chèo lái những con đò cập bến thành công. Sau này dù không học ở trung tâm nữa, em vẫn sẽ không bao giờ quên nơi đã chắp cánh ước mơ cho em, mảnh đất của sự vui vẻ, yêu đời!