MSBC 013 HOÀNG THU THỦY 6T-13 HANU
VIẾT CHO CÔ NGÀY TRI ÂN!!!
TOẢ SÁNG MỘT NỤ CƯỜI
Người ta nói đúng phải không cô, rằng ” những cảm xúc đầu tiên là những cảm xúc ngọt ngào và đáng nhớ nhất.” Ngày em bước vào trường bên cạnh cuộc gặp gỡ vô tình với anh Tuấn Cháy còn có một nụ cười mà đến bây giờ em vẫn nhớ rất rõ : Đó là khi 2 cô bé cùng tên Thuỷ mở to mắt ngơ ngác hỏi cô về web của khoa, cô quay xuống kèm theo 1 nụ cười tươi dễ mến của người phụ nữ thành đạt, tự tin , lịch thiệp và đầy sức sống ở tuổi 37. Sau đó cô nhiệt tình bảo chúng em, chụp tặng chúng em 1 kiểu ảnh những mãi cho khi năm nhất trôi qua em mới được nhìn tấm ảnh đó. Đó là món quà mà có lẽ là do em may mắn có được nhờ cô! Để rồi khi cô đăng lên trang cá nhân của em cùng với 1 câu nói đã khiến em xúc động như cái ngày em gặp gỡ nụ cười của cô : ” em có tin niềm tin tạo nên sự khác biệt ? “, bức ảnh chính là câu trả lời rõ nhất cho bản thân em. Cô – Người không chỉ nhiệt tình dạy em tiếng Trung mà còn dạy em nhiều điều trong cuộc sống, cô nói nhiều điều về tương lai, mục tiêu của bản thân em, định hướng rõ cho em con đường nào em muốn đi và con đường nào em cần phải đi. Cô – Người đôi khi phải nghiêm khắc mắng em khi có những suy nghĩ lệch lạc, ấu trĩ… đôi khi lại nhẹ nhàng chỉ cho em thấy điểm thiếu xót của mình. Đó là những điều nhỏ nhất như cách nói chuyện với Thầy – Cô, trước khi chát với cô thì nên chào cô trước trong khi đó em thì lại không nhận ra điều đó mà cứ thế nhắn tin cho cô. Khi cô nhắc em điều đó, em thấy thật xấu hổ nhưng em sẽ thấy mình xấu hổ hơn nếu biết rồi mà không sửa phải không cô?. Cô – Người dạy em cách tự tin trước đám đông, tự tin trước bản thân mình và rồi kết quả là em thấm ngẫm điều đó, trở thành 1 người cũng khá tự tin như hôm nay ( vì đôi khi đứng trước 1 việc lớn,trọng đại nào đó, không chắc chắn em vẫn còn thiếu 1 chút nhưng chỉ 1 chút tự tịn thôi cô ạ ). Cô – Người giữ cho em 1 hình ảnh đẹp về cô, giữ cho em 1 kỷ niệm đẹp của ngày đầu tiên em bước vào giảng đường Đại học để rồi cho đến bây giờ mỗi khi nhớ lại em vẫn còn đó sự bồi hồi cũng như còn nhớ nguyên vẹn nụ cười của cô. Cô – Người nhìn sự thay đổi dần bước trưởng thành của em từ 1 con ” vịt ” xấu xí qua 1 năm đã trở thành 1 con vịt ” cũng được “, từ 1 đứa nhút nhát sau 1 năm trở thành 1 đứa tự tin và từ 1 đứa… ( cho em xin được giữ bí mật này cho riêng mình ….. nhưng thực ra em cũng lỡ nói ra rồi khi em viết bài Chào mừng kỷ niệm 55 Khoa và ngày Nhà giáo Việt Nam ). Cô biết không? Em quý cô là vì những giúp đỡ và ảnh hưởng khá lớn của cô trong nếp nghĩ của em nhưng em càng quý cô hơn là bởi vì nụ cười của cô, có thể nói thế nào nhỉ? có người gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và được gọi là ” tiếng sét ái tình “, có khi nào nụ cười của cô là rung động em khiến em yêu cô, quý mến cô cũng đc gọi là ” tiếng sét ái tình ” không cô? ( hì hì em chỉ đùa cho vui thôi ạ ). Nhưng sự thật là em rất thích cô cười, rất thích nụ cười của cô, nó có sức thu hút người ta cô ạ! Và còn điều này nữa, cô là người giảng viên đầu tiên trong Khoa em kết bạn ngay khi được cô cho nick FB trong buổi đầu tiên gặp cô, ngồi sau cô – ngày khai giảng Khoa Trung. Em cũng tự thấy khá mình may mắn hơn chút nữa khi ” cầu được ước thấy” mong muốn cô dạy vào năm nhất đã trở thành hiện thực. Khi mới bắt đầu em hứa hẹn bao điều, tự tin bao nhiêu nhưng có đôi lúc lại bị nhụt chí xuống 1 chút, lúc đó cô lại lên dây cót thức tỉnh em, khi đó em giống như 1 chút robot ( em nghĩ vậy cô ạ ) còn bây giờ em đã thoát khỏi cái xác robot và trở thành 1 người hoàn toàn mới, em đã biết mình phải làm gì, có đôi khi bế tắc em lại tìm cô nhờ cô tư vấn, mặc dù hiện tại cô không dạy em và em biết cô luôn sẵn lòng giúp đỡ em, phải không cô???
20 – 11 em viết đôi dòng gửi tới cô ! Ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày tri ân, tôn vinh những người Thầy người Cô em muốn chúc cô mạnh khoẻ, hạnh phúc và vui vẻ ! Em cảm ơn cô vì tất cả những gì cô dành cho em, cảm ơn nụ cười của cô!
” Hạnh phúc không nằm ở cuối con đường mà nằm trên đoạn đường chúng ta đi ” Hạnh phúc của em là trên đoạn đường em đi đã gặp được cô! Có lẽ có chút gì đó gọi là “duyên phận” ở đây cô nhỉ ?
Gửi tặng cô Trần Thanh Mai nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11 – 2014
Sinh viên Hoàng Thu Thuỷ lớp 6t – 13 khoa Trung khoá 2013 – 2017 Trường Đại Học Hà Nội